Ta đã từng chung cung đường, bỗng có người ghé ngang Những yêu thương kia chợt vỡ tan Ánh trăng tàn, quá phũ phàng, bật khóc hỏi thế gian Tại sao nhân duyên cứ trêu đùa em Bao câu chuyện, bao muộn phiền, bao nỗi lòng giấu tên Em vì yêu người nên im lặng giữ yên Áng mây trời, khuất sau đồi người cũng bước đi rồi Chẳng cần yêu, em tự yêu lấy bản thân Vì ai mà số kiếp bẽ bàng, lời thở than đã muộn màng Vạn suy tư phủ lên suốt bao năm dài Vì yêu người hết nghĩa hết tình càng làm đau thêm chính mình Để nhân duyên tự nhiên đến trong bình minh Vì em ngày trước quá yếu lòng sợ tổn thương nên dối lòng Mà vì anh ngày đêm sống trong mù quáng Giờ em độc thân vẫn chấp nhận, chẳng cần yêu sẽ không oán hận Vì yêu thương bản thân vẫn luôn cần nhất